Vạch

Anh yêu vợ và anh cũng rất mong sớm có em bé.

Nhiều khi đến những nơi công cộng, nhìn thấy những em bé nũng nịu trên vòng tay ba mẹ tôi cứ chăm chú nhìn thích thú. Nhưng rồi tôi nhớ đến người đồng hành bên mình, tôi thấy hơi chạnh lòng. Anh luôn sẵn sàng cho khởi đầu mới này nhưng tôi thì chưa.

Tôi ích kỉ vì còn muốn nhiều điều và tôi vẫn chưa muốn có con thời điểm này. Cũng có lý do khách quan là cơ thể tôi không khỏe – dường như nó chẳng hấp thu các chất dinh dưỡng tôi đưa vào. Nhưng chủ yếu vẫn là chủ quan từ phía tôi.

Lúc đầu chúng tôi hay giận nhau vì tranh luận này. Tôi cho rằng anh không thương tôi, chỉ biết nghĩ cho bản thân. Nhưng dần về sau, tôi nghĩ thoáng hơn và tôi biết mình phải làm gì. Tôi học cách yêu anh. Điều mà tôi những tưởng đó là lẽ đương nhiên nhưng thật ra nó cần phải có sự nỗ lực. Khi đó, mọi thứ trở nên dễ dàng hơn với cả hai. Thật may mắn vì tôi đã không nhận ra điều đó quá muộn.

Thời gian này cơ thể tôi có nhiều dấu hiệu bất thường. Thi thoảng tôi cảm thấy khó thở nhẹ. Và còn có dấu hiệu chán ăn, mệt mỏi. Tôi nghĩ mình có vẫn đề về phụ khoa, tiêu hóa. Nhưng tôi thật sự ít có niềm tin nơi tôi làm việc nên tôi không thăm khám tại đây. Tôi chờ. Và quyết định sáng hôm sau tôi sẽ đi khám. Để loại trừ một khả năng, tôi quyết định nhờ anh mua que thử. Đó là que thử đầu tiên trong đời của cả hai vợ chồng.

Tôi không ngờ một chiếc que bé tý mà có sức mạnh to lớn đến thế. Anh vui lắm. Anh suy luận nhiều thứ để khẳng định kết quả có thai là rất cao. Tôi sợ anh buồn nên cố gắng điềm tĩnh.

Đêm đó tôi thao thức nhiều lắm. Một hay hai vạch đều làm tôi băng khoăng. Nhưng thật sự lần này tôi mong sẽ là hai. Tôi còn mơ thấy mình thử que trong giấc mơ, nó mơ hồ kết quả. Và anh còn hào hứng sẽ đọc kết quả hộ.

Cuối cùng trời cũng sáng. Anh vẫn lẳng lặng trên giường. Tôi một mình xuống gác. Vốn dĩ là đứa mê ngủ, thường sáng anh phải gọi mấy “chuyến đò” tôi mới mắt nhắm mắt mở lò dò dậy đi thay quần áo đi làm. Sáng, tôi tự bật dậy nhưng vẫn mắt nhắm mắt mở như thường. Sợ mình lại hậu đậu hư bột hư đường tôi rất chi là cẩn thận từng bước một.

Nước đang dần di chuyển lên que thử. Một vạch hồng hồng dần hiện ra. Đợi một lúc tôi gọi với “chồng ơi, có một vạch thôi à”. “Đợi thêm tí nữa vợ ơi.” Nếu có máy chụp lại khoảng khắc đấy của tôi chắc trông tội nghiệp lắm. Ngồi tay ôm chén nước, tay cầm que, mắt mở thao láo và ngồi đếm giây – chứ biết khi nào đủ năm phút. Lâu rồi tôi mới lại kỳ vọng nhiều đến thế.

MỘT VẠCH

Tôi lẳng lặng dọn dẹp. Và lại đi lên ngủ tiếp. Mới mấy hôm nhưng tôi cũng không nhớ lúc đó anh như thế nào. Vì tôi lại thèm ngủ. Ba giây sau lại ngáy o o.

Cảm giác lần đầu tiên đọc vạch trên que thử thật lạ.

Nhưng có một điều tôi còn quan ngại hơn, không biết cơ thể tôi đang có biến gì?

 

 

Advertisement

[Sách] Cứ đi để LỐI thành ĐƯỜNG

Tôi biết đế Phoenix Hồ qua những chia sẻ trên facebook. Đến giờ tôi vẫn thích thú vì những điều mình kết nối nhờ mạng xã hội. Tôi chưa có dịp gặp chị nhưng tôi học được nhiều điều từ những conn chữ của chị, những câu chuyện về bạn Gấu “đanh đá” nhà chị. Nên khi chị ra sách tôi đã không ngần ngại đặt mua để ủng hộ chị.

Mãi đến khi đọc những nữa cuốn sách tôi mới để ý đến bìa sách. Một ngọn hải đăng trên một chiếc bút chỉ đang vẽ LỐI thành ĐƯỜNG, rất ý nghĩa.

Ổn định

Thế hệ 8X, 9X được tiếp cận nhiều hơn với những tư tưởng của thời đại mới khi đó cách họ ứng phó với cuộc sống sẽ khác với thế hệ trước. Thương con cháu nên ông bà bố mẹ cũng như họ hàng vẫn luôn mặc định con cháu mình sẽ hạnh phúc khi đi theo con đường: tốt nghiệp cấp ba –> vào đại học –> có công việc làm ổn định. Những người trẻ vẫn vui sống với lựa chọn của mình nhưng khi trở về với gia đình, làng xóm đôi khi họ vẫn lung lay vì hai chữ “ổn định”. Và trong cuốn sách của mình, Phoenix chia sẻ một điều tôi rất thích.

“Điều quan trọng nhất không phải cố gắng để không thay đổi. Điều quan trọng nhất là tìm ra điểm bất biến trong thế giới hay thay đổi: đó là hiểu rõ bản thân.”

Bệnh “đọc”

Đọc sách của Phoenix tôi còn phát hiện ra một căn bệnh mình cũng bị vướng phải mà nó chưa từng tồn tại trong ý thức của tôi, đó là “đọc nhiều quá mà quên sống”.

Thất nghiệp và chuẩn bị hết thất nghiệp

Còn nếu bạn không biết mình muốn theo đuổi công việc gì thì cứ hãy thử tìm đến sách của Phoenix, câu trả lời ẩn chứa trong những bức thư trao đổi giữa chị và học trò của mình.

Giai đoạn FA tôi chưa từng trải qua. Thực tế lúc đó tuổi trẻ của chúng tôi chưa tồn tại khái niệm đó. Đến khi tôi biết đến thì có một chàng trai đã ở cạnh tôi từ lúc nào, và tất nhiên giờ anh ấy đã là bạn đời của tôi. Nhưng thất nghiệp thì tôi đã từng. Thất nghiệp không phải là không làm gì mà là chỉ làm những việc “tạm thời” để trông đợi ước mơ của mình hoặc là không biết mình đang muốn gì. Nếu được biết đến những điều Phoenix chia sẻ, chắc chắn khoảng thời gian đó của tôi đã đáng nhớ hơn. Cô em gái của tôi sắp tốt nghiệp, và tôi đang đọc để cùng cô ấy chuẩn bị cho giai đoạn sắp tới của mình.

Đủ

Ghen tỵ là điều rất thường gặp trong cuộc sống. Những điều như “bạn chỉ thấy phần nổi của những hạnh phúc khi họ thành công, phần vất vả để đạt được điều ấy bạn không hề thấy” phần nào giúp tôi giảm đi việc ghen tỵ ấy. Nhưng chia sẻ của Phoenix đã giúp tôi vẹn toàn hơn.

“Điều nguy hiểm nhất cuộc đời là cái gì cũng muốn, mà không biết vì sao mình muốn vậy, cũng như không hiểu rằng chưa chắc bản thân mình đã xứng đáng hay có đủ sức để đạt được ước muốn ấy.”

Tuy ít nhưng những điều rút ra từ sách của Phoenix cũng đủ cho tôi.

Cảm ơn!

#Book #Career

 

Nếu tôi có một người Sếp ở đây, thì đó là chị

Chị ấy hơn tôi gần hẳn một giáp. Cao hơn tôi. Đen hơn tôi. Và “lầy” hơn tôi bội lần.

Chị ấy là người tôi thiện cảm nhất khi sang môi trường mới, cho đến tận bây giờ khi hơn 11 tháng đã đi qua.

Chị không là Sếp trực tiếp của tôi nhưng lại bảo ban, che chở cho tôi nhiều nhất. Và chắc cũng là người duy nhất thấy những giọt nước mắt rưng rưng của tôi lúc tôi bị ức chế thần chưởng.

Chị dạy 

Phong cách lãnh đạo của chị khá giống với Sếp cũ của tôi, đó là mỗi khi tôi hỏi điều gì là y như rằng tôi chính là người sẽ giải đáp cho câu hỏi của chính mình. Kiểu dẫn dắt quá tài tình.

Còn lắm lúc được hỏi lại, thể nào tôi cũng lan man khi trả lời, chị chốt lẹ lắm “Em có hiểu câu hỏi của chị không?”. Lập tức quay đầu liền “Ah! bla bla”. Nhanh gọn cực. Tôi học được chiêu này của chị, về ứng dụng với bạn cùng phòng ngay.

Chị “kết dính”

Được vài hôm. Chị hốt nguyên ổ 3 đứa lơ mơ mới vào bệnh viện để dẫn đi chào phòng. Trong đó có tôi. Đến đâu mọi người cũng niềm nở chào đón chị. Dẫu chị cũng mới vào trước tôi có 5 tháng. Và đến đâu chị cũng luôn thêm vào “có gì mọi người chỉ dẫn cho sấp nhỏ nhà em nhé!”.

Trong những cuộc họp căng thẳng, chị thường mĩm cười và biến mọi chuyện trở nên hóm hỉnh, dễ thở. Nhờ thế da mặt mọi người đỡ căng hơn. Rồi đâu sẽ vào đó.

Mỗi lần ăn chơi gì, tầng 4 chị không để đứa nào lạc lõng. Và tất nhiên, không tên nào có cơ hội ấy khi bị chị trêu. Bởi mới nói độ “lầy” của chị hơn tôi bội lần. Và kể cả các bác trên xe, khi kể chuyện chi chị cũng dễ hưởng ứng để cùng vui.

Mỗi khi có ai đó góp ý không hài lòng về chúng tôi. Chị thường tế nhị, nhẹ nhàng hỏi thăm “xem chúng tôi có vấn đề gì không”. Và động viên.

Chị giỏi giấu

Công việc khi chị cán đán ở nơi đây thật sự rất áp lực. Và với chức vụ của chị không thể tự quyết mọi việc. Khi ở dưới hối lên, ở trên đòi xuống. Nhưng chị không thể làm được gì hơn. Chị buồn. Nhưng không để ai thấu được nỗi niềm ấy của chị.

Một ngày như mọi ngày, tôi hay tin chị sắp chuyển sang chi nhánh mới của công ty.

Nghẹn.

Những ngày tháng tiếp đó cứ cảm giác bồi hồi khó tả. Để rồi một hôm khác hay tin, “chị không cần phải đi nữa”. Ố la la. Cảm giác mừng còn hơn lúc tôi được báo đậu phỏng vấn.

Nhưng lại một lần nữa, niềm vui không kéo dài quá lâu. Chị vẫn phải đi vì nơi đó đang cần chị. Vết thương hở lại thêm lần sát muối.

Chiều hôm nay. Khi nỗi buồn vương vấn tâm trí tôi. Tôi lại nhớ chị da diết. Giờ này chị đang bận đi “cào tuyết” ở xứ cờ hoa ^^. Tôi biết đây là những ngày tháng hạnh phúc và đáng nhớ của chị. Chỉ sợ dòng tin nhắn của tôi lại làm chị trĩu lòng. Chỉ muốn chị biết là “Tôi nhớ chị”.

Tôi mong bà chị COO của chúng tôi sẽ mạnh khỏe và mãi lầy ❤

my coo