Những thanh âm lay động từ phòng mổ

…Oe oe

Đó không phải là lần đầu tiên tôi được chứng kiến một cuộc sanh, nhưng là lần đầu quan sát khi đang có một sinh linh bé nhỏ đang ở trong tôi. Nhiệm vụ của tôi chỉ đơn giản là chọn một vị trí phù hợp – tránh ảnh hưởng nhất đến kíp mổ – và theo dõi. Mắt nhìn, tai nghe, tay ghi chép. Nhưng tâm trí tôi không thể ngăn mình ngừng hình dung đến viễn cảnh rồi một ngày không xa, người nằm trên bàn mổ kia là bản thân mình. Những âm thanh của phòng mổ gõ nhịp lạnh lẽo. Người chồng không ngừng ngồi vuốt mái tóc cô vợ để động viên. Bất động – có lẽ là từ vẹn nguyên nhất để mô tả cảm xúc của tôi lúc ấy. Cho đến khi bác sĩ mang được em bé đỏ hỏn ra khỏi bụng mẹ. Tôi thở phào nhẹ nhõm và nước mắt thì rơi lả chả. Chào mừng bé con đến với thế giới. Trao bé con cho bác sĩ nhi sơ sinh, kíp mổ lại tiếp tục chăm sóc cho người mẹ và hoàn thành phần việc còn lại cũng mình. Và từ hôm nay sẽ là sự bắt đầu thật khác.

Tôi lại tưởng tưởng cảnh lần đầu tiên được gặp con. Ấy vậy mà đến lượt mình, vì chiếc cột sống bị vôi hóa, sanh thường chuyển mổ, tôi được chụp mê không biết đất trời gì. Sau sáu tiếng đánh vật trong phòng hồi tỉnh, tôi được gặp một tên nhóc với đầu tóc bù xù lạ hoắc. Tôi lại bất động cảm xúc.

Những tưởng tôi đã chai. Cho đến khi trở lại công việc, mắt tôi vẫn ngấn lệ và tim tôi vẫn run lên khi nghe tiếng “oe oe” ấy.

…Sụt sụt

Chiếc ống được nối với chiếc bình để ở cạnh giường bệnh nhân. Dòng vật chất lẫn màu máu chạy những nhịp không đều đặn vào chiếc bình. Âm thanh phát ra từ mỗi đợt hút gây đau nhói cho những người chứng kiến-nhạy cảm. Dù đó là sự quyết định của chuyên môn hay của cá nhân thì nó cũng là một lựa chọn không mấy dễ dàng. Tôi vẫn chọn một vị trí ít ảnh hưởng đến kíp mổ nhất và làm nhiệm vụ của mình. Suy nghĩ của tôi lại có dịp lạc bước. Tôi lại nghĩ đến tên nhóc tì ấy. Mi mắt tôi lại nhòe đi. Kíp mổ thực hiện phần kiểm tra trước khi rời phòng mổ. Bệnh nhân được đánh thức. Và từ hôm nay sẽ là sự bắt đầu thật khác.

Trân trọng. Những con người thầm lặng màu áo xanh ấy. Dù trong tình huống nào họ luôn cố gắng để mang lại sự bắt đầu hoàn hảo nhất cho bệnh nhân của mình.

Nếu có sự nhẫm tính thì phòng mổ chắc là nơi nước mắt được tôi đầu tư nhiều nhất ở nơi tôi làm việc. Có những lần là sự rung cảm và cũng có lần là của sự ấm ức. Công việc không phải lúc nào cũng màu hồng. Bác ấy giật tờ báo cáo trên tay tôi và ghi chữ “FAKE” thật to bên cạnh những nhận xét của tôi. Tôi giữ mình thật bình tĩnh để bước ra khỏi phòng mổ. Đến khi gặp được sếp của mình tôi òa khóc như một đứa trẻ. Lúc ấy sự nghi ngờ bản thân choáng hết mọi suy nghĩ trong tôi “liệu công việc tôi đang làm là vô ích?” Sếp chẳng khuyên tôi dừng khóc, chỉ đưa giấy để tôi không bôi trét nước mắt nước mũi lung tung và sếp bắt đầu kể chuyện. Tôi vẫn khóc, sếp vẫn kể. Chỉ khi ánh mắt tôi bất giác nhìn đâu khác sếp sẽ dừng lại và bảo “nhìn tôi này”. Qua các câu chuyện từ việc bị đe dọa sa thải đến việc bị tấn công bằng vũ khí của sếp, tôi mới nhận ra bài học về tờ tiền bị vò nát dạo trước sếp kể mà mình vẫn cười khẩy vì đã nghe cả ti tỉ lần vẫn chưa được tôi áp dụng vào cuộc sống. Tôi rời khỏi phòng sếp với đôi mắt sưng húp và những từ khóa được gói gọn trong tâm trí “Believe yourself and design your life”.

Phòng mổ vẫn còn đây nhưng sếp đã chọn vào một “bộ sưu tập đá quý khác”. Sự trân trọng và biết ơn sẽ là bạn đồng hành cùng tôi mỗi ngày

Advertisement

Leave a Reply

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Twitter picture

You are commenting using your Twitter account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s