Nếu tôi có một người Sếp ở đây, thì đó là chị

Chị ấy hơn tôi gần hẳn một giáp. Cao hơn tôi. Đen hơn tôi. Và “lầy” hơn tôi bội lần.

Chị ấy là người tôi thiện cảm nhất khi sang môi trường mới, cho đến tận bây giờ khi hơn 11 tháng đã đi qua.

Chị không là Sếp trực tiếp của tôi nhưng lại bảo ban, che chở cho tôi nhiều nhất. Và chắc cũng là người duy nhất thấy những giọt nước mắt rưng rưng của tôi lúc tôi bị ức chế thần chưởng.

Chị dạy 

Phong cách lãnh đạo của chị khá giống với Sếp cũ của tôi, đó là mỗi khi tôi hỏi điều gì là y như rằng tôi chính là người sẽ giải đáp cho câu hỏi của chính mình. Kiểu dẫn dắt quá tài tình.

Còn lắm lúc được hỏi lại, thể nào tôi cũng lan man khi trả lời, chị chốt lẹ lắm “Em có hiểu câu hỏi của chị không?”. Lập tức quay đầu liền “Ah! bla bla”. Nhanh gọn cực. Tôi học được chiêu này của chị, về ứng dụng với bạn cùng phòng ngay.

Chị “kết dính”

Được vài hôm. Chị hốt nguyên ổ 3 đứa lơ mơ mới vào bệnh viện để dẫn đi chào phòng. Trong đó có tôi. Đến đâu mọi người cũng niềm nở chào đón chị. Dẫu chị cũng mới vào trước tôi có 5 tháng. Và đến đâu chị cũng luôn thêm vào “có gì mọi người chỉ dẫn cho sấp nhỏ nhà em nhé!”.

Trong những cuộc họp căng thẳng, chị thường mĩm cười và biến mọi chuyện trở nên hóm hỉnh, dễ thở. Nhờ thế da mặt mọi người đỡ căng hơn. Rồi đâu sẽ vào đó.

Mỗi lần ăn chơi gì, tầng 4 chị không để đứa nào lạc lõng. Và tất nhiên, không tên nào có cơ hội ấy khi bị chị trêu. Bởi mới nói độ “lầy” của chị hơn tôi bội lần. Và kể cả các bác trên xe, khi kể chuyện chi chị cũng dễ hưởng ứng để cùng vui.

Mỗi khi có ai đó góp ý không hài lòng về chúng tôi. Chị thường tế nhị, nhẹ nhàng hỏi thăm “xem chúng tôi có vấn đề gì không”. Và động viên.

Chị giỏi giấu

Công việc khi chị cán đán ở nơi đây thật sự rất áp lực. Và với chức vụ của chị không thể tự quyết mọi việc. Khi ở dưới hối lên, ở trên đòi xuống. Nhưng chị không thể làm được gì hơn. Chị buồn. Nhưng không để ai thấu được nỗi niềm ấy của chị.

Một ngày như mọi ngày, tôi hay tin chị sắp chuyển sang chi nhánh mới của công ty.

Nghẹn.

Những ngày tháng tiếp đó cứ cảm giác bồi hồi khó tả. Để rồi một hôm khác hay tin, “chị không cần phải đi nữa”. Ố la la. Cảm giác mừng còn hơn lúc tôi được báo đậu phỏng vấn.

Nhưng lại một lần nữa, niềm vui không kéo dài quá lâu. Chị vẫn phải đi vì nơi đó đang cần chị. Vết thương hở lại thêm lần sát muối.

Chiều hôm nay. Khi nỗi buồn vương vấn tâm trí tôi. Tôi lại nhớ chị da diết. Giờ này chị đang bận đi “cào tuyết” ở xứ cờ hoa ^^. Tôi biết đây là những ngày tháng hạnh phúc và đáng nhớ của chị. Chỉ sợ dòng tin nhắn của tôi lại làm chị trĩu lòng. Chỉ muốn chị biết là “Tôi nhớ chị”.

Tôi mong bà chị COO của chúng tôi sẽ mạnh khỏe và mãi lầy ❤

my coo

 

 

 

 

 

Advertisement