Anh yêu vợ và anh cũng rất mong sớm có em bé.
Nhiều khi đến những nơi công cộng, nhìn thấy những em bé nũng nịu trên vòng tay ba mẹ tôi cứ chăm chú nhìn thích thú. Nhưng rồi tôi nhớ đến người đồng hành bên mình, tôi thấy hơi chạnh lòng. Anh luôn sẵn sàng cho khởi đầu mới này nhưng tôi thì chưa.
Tôi ích kỉ vì còn muốn nhiều điều và tôi vẫn chưa muốn có con thời điểm này. Cũng có lý do khách quan là cơ thể tôi không khỏe – dường như nó chẳng hấp thu các chất dinh dưỡng tôi đưa vào. Nhưng chủ yếu vẫn là chủ quan từ phía tôi.
Lúc đầu chúng tôi hay giận nhau vì tranh luận này. Tôi cho rằng anh không thương tôi, chỉ biết nghĩ cho bản thân. Nhưng dần về sau, tôi nghĩ thoáng hơn và tôi biết mình phải làm gì. Tôi học cách yêu anh. Điều mà tôi những tưởng đó là lẽ đương nhiên nhưng thật ra nó cần phải có sự nỗ lực. Khi đó, mọi thứ trở nên dễ dàng hơn với cả hai. Thật may mắn vì tôi đã không nhận ra điều đó quá muộn.
Thời gian này cơ thể tôi có nhiều dấu hiệu bất thường. Thi thoảng tôi cảm thấy khó thở nhẹ. Và còn có dấu hiệu chán ăn, mệt mỏi. Tôi nghĩ mình có vẫn đề về phụ khoa, tiêu hóa. Nhưng tôi thật sự ít có niềm tin nơi tôi làm việc nên tôi không thăm khám tại đây. Tôi chờ. Và quyết định sáng hôm sau tôi sẽ đi khám. Để loại trừ một khả năng, tôi quyết định nhờ anh mua que thử. Đó là que thử đầu tiên trong đời của cả hai vợ chồng.
Tôi không ngờ một chiếc que bé tý mà có sức mạnh to lớn đến thế. Anh vui lắm. Anh suy luận nhiều thứ để khẳng định kết quả có thai là rất cao. Tôi sợ anh buồn nên cố gắng điềm tĩnh.
Đêm đó tôi thao thức nhiều lắm. Một hay hai vạch đều làm tôi băng khoăng. Nhưng thật sự lần này tôi mong sẽ là hai. Tôi còn mơ thấy mình thử que trong giấc mơ, nó mơ hồ kết quả. Và anh còn hào hứng sẽ đọc kết quả hộ.
Cuối cùng trời cũng sáng. Anh vẫn lẳng lặng trên giường. Tôi một mình xuống gác. Vốn dĩ là đứa mê ngủ, thường sáng anh phải gọi mấy “chuyến đò” tôi mới mắt nhắm mắt mở lò dò dậy đi thay quần áo đi làm. Sáng, tôi tự bật dậy nhưng vẫn mắt nhắm mắt mở như thường. Sợ mình lại hậu đậu hư bột hư đường tôi rất chi là cẩn thận từng bước một.
Nước đang dần di chuyển lên que thử. Một vạch hồng hồng dần hiện ra. Đợi một lúc tôi gọi với “chồng ơi, có một vạch thôi à”. “Đợi thêm tí nữa vợ ơi.” Nếu có máy chụp lại khoảng khắc đấy của tôi chắc trông tội nghiệp lắm. Ngồi tay ôm chén nước, tay cầm que, mắt mở thao láo và ngồi đếm giây – chứ biết khi nào đủ năm phút. Lâu rồi tôi mới lại kỳ vọng nhiều đến thế.
MỘT VẠCH
Tôi lẳng lặng dọn dẹp. Và lại đi lên ngủ tiếp. Mới mấy hôm nhưng tôi cũng không nhớ lúc đó anh như thế nào. Vì tôi lại thèm ngủ. Ba giây sau lại ngáy o o.
Cảm giác lần đầu tiên đọc vạch trên que thử thật lạ.
Nhưng có một điều tôi còn quan ngại hơn, không biết cơ thể tôi đang có biến gì?
…