Năng lượng yêu thương từ Trip #1

[1] Lo lắng

Mom: Trip ơi, mẹ lo lắng cho cái răng của con quá!

Trip: Mẹ đừng lo lắng cho Trip nữa.

Mom: Vì sao ạ!

Trip: Vì Trip vẫn đang ở đây mà!

Mình chưa hiểu điều gì đang chạy ngang dọc trong đám nơ-ron thần kinh của cậu nhóc gần 3 tuổi. Nhưng nó giúp mình thoát khỏi mớ bòng bong căng thẳng của mình. Mình chỉ biết ôm ghì lấy cái cục bông bé nhỏ ấy thôi.

[2] Buồn

Mom vu vơ: Trip ơi, tự nhiên mẹ thấy buồn quá. Giờ mẹ phải làm sao bây giờ.

Trip: Mẹ buồn mẹ nói mẹ buồn chớ sao!

Ối, vậy á. Tâm trạng mình, cảm xúc mình thế nào thì mình cứ nói thẳng ra thôi chứ có gì đâu mà thắc mắc nhỉ.

[3] Yêu

Mom: Mẹ yêu Trip nhiều quá Trip ơi!

Trip: Vì sao!

Ò, chồng mình còn chưa từng hỏi mình câu đó suốt 13 năm qua luôn.

Mom tiếp lời: Vì Trip là con trai mẹ nên mẹ yêu nhiều chứ sao!

Trip: Mẹ yêu Trip ít thôi!

Mom: Vì sao ạ?

Tự nhiên như anh tiên: Trip lớn rồi mà.

Ôi anh thanh niên 3 tuổi của tôi ơi. Anh “hay ăn, chóng lớn” về mặt thể chất thì được, còn tâm hồn anh có thể lớn từ từ hơn được không.

Advertisement

Chiếc gương phản chiếu cùng con lớn

“Chách!” tay mình đánh khẽ vào bàn tay nhỏ xíu của bạn heo khi bạn đang loay hoay cho đồ chơi vào miệng. Mình nghiêm mặt “đồ chơi ẹ, sao lại cho vào miệng”.

Ngay lập tức, bạn òa khóc và mếu “Trip đánh mẹ”, tay bạn thì vung ngay về phía mình.

Đám mây đen như đổ xầm xuống đầu mình.

Trong kí ức của mình khi lớn lên cùng những em nhỏ tầm tuổi Trip hay lớn hơn, thi thoảng sẽ có những lần bố/ mẹ nổi giận và quát “đồ mất dạy, sao dám đánh người lớn!”. Và cũng chứng kiến cảnh khi người lớn đang cầm roi dạy bảo thì bạn nhỏ sẽ đánh với lại. Lúc ấy mình cũng chỉ nghĩ được “sao em ấy hư thế nhỉ, sao lại đánh lại người lớn nhỉ”.

Cách đây không lâu một cô bạn đồng nghiệp hỏi mình “Ở nhà Trip sợ bố hay mẹ hơn? Chị có la Trip không?” Mình khựng lại một nhịp rồi tự hỏi tại sao con phải sợ một ai đó và sao mình phải la một đứa bé chứ. Vì thật ra từ trước đến giờ, “la con” là điều mình không nghĩ tới. Và tất nhiên, việc đánh con cũng chưa bao giờ nằm trong từ điển của mình.

Vậy đâu là khác biệt giữa mình và những người lớn nổi giận.

Có phải Trip là chú robot răm rắp làm theo mọi yêu cầu của mình? Hay mình là một người mẹ quá hiền lành?

Mình không nghĩ thế.

Mãi đến giờ mình mới nhận ra đó là chưa đến thời điểm tên nhóc của mình kéo căng giới hạn của người lớn mà thôi.

Dù mình mới dặn là đồ chơi chỉ chơi, không cho vào miệng. Năm phút sau, đã lục đục thấy chuẩn bị gặm nhấm. Bất giác mình đưa tay chặn hành động đó ngay lập tức. Không chỉ chặn mà là đánh làm đau con. Tay của mình là đã thực thi nhanh hơn cả suy nghĩ của mình. Bị làm đau và làm sợ nên con dừng lại ngay. Hành động của mình không làm mình thỏa mãn vì đã ngăn một việc làm không tốt của con mà làm mình thấy “đau”. Mình đau vì mình đã không kiểm soát được bản thân. Bất giác trong phút chốc mình đã đánh rơi một bài học quan trọng.

Có một chia sẻ từ một mẹ trẻ, mình đã gói vào hành trang “làm mẹ” cho mình từ lúc sinh Trip ra. Lần nọ, con bạn ấy có hành động đánh người lớn, thay cho việc mắng và đánh con, bạn chọn cách nắm lấy bàn tay bé bỏng ấy và hôn. Người mẹ cảm hóa sự bốc đồng của một đứa bé bằng sự dịu dàng. Như chiếc gương phản chiếu, nhóc con ấy đã bớt sự hung hăng hay làm những trò vui không phù hợp trong mắt người lớn.

Mình tin điều này không? Tin chứ, mình rất tin và cũng không đòi hỏi một thí nghiệm nào thêm. Sau cái phản ứng “ngay lập tức” của Trip, mình đã ôm con và xin lỗi. Nhóc cũng khóc một lúc cho bỏ ấm ức rồi mới tha lỗi cho mẹ, dù là lỗi của cả hai.

Nhìn lại, sẽ thật khó nếu ép bản thân chối bỏ cảm xúc tức giận khi sự việc không như ý muốn. Vâng, mình cũng không cố tìm cách. Cảm xúc là điều đặc biệt mà tạo hóa đã ban tặng. Mình chỉ học cách hiểu tâm lý của một đứa trẻ thêm một chút. Và luôn nhắc nhở, con sẽ luôn học theo mọi hành xử của người lớn một cách không chọn lọc.

Nhưng có cách nào giúp người lớn sống sót trong những thời điểm giới hạn bị thách thức không? Mình có 03 bước gợi ý:

  • Hít thở sâu: hít phình bụng to đến mức có thể, thở ra từ từ trong 3 tiếng đếm ngược (nếu vẫn còn trong khả năng chịu đựng thì bỏ qua bước này)
  • Ngồi xuống ngang tầm và nhìn vào mắt con
  • Tâm sự với con (1. Hỏi mong muốn của con, 2. “Vờ” đồng cảm với mong muốn của con, 3. Thỏa thuận/ thông báo về mối nguy hiểm). Chân thành nhưng cũng phải sài chiêu thì cuộc tâm sự mới không đi vào lòng đất.

P/s 1: Tối qua, mình nghe tiếng “chách” vào mông bởi ai đó khi tên nhóc không chịu ngồi poo poo. Mình ghim đó nha.

P/s 2: Để một đứa trẻ ăn được thịt mỡ hay sầu riêng, bạn không nhất thiết phải là tấm gương phản chiếu hai phạm trù này. Mình đã dày công nghiên cứu và đã tìm ra được chân lý, hãy tin mình. Và nếu chân lý này không đúng trong trường hợp nhà bạn thì cũng hãy yên tâm, đứa trẻ nào rồi cũng lớn và ít nhất sẽ cao bằng mình (xém tí là cô gái m52 trong thơ ca).

Những chiếc xe dừng đột ngột & Quyền của một em bé

Đang bon bon trên đường, bỗng nhiên một vật cản bất ngờ xuất hiện, bạn phải thắng két (chữ “ét” kéo dài). Chấm dứt dòng suy nghĩ đang ngược xuôi hoặc chút miên man đón chào ngày mới. Cú giật mình chiếm trọn tâm trí bạn. Sau đó sự phẫn nộ sẽ dần dần lan tỏa vì ai đó đang có hành động làm đứt gánh sự hưng phấn của bạn. Hoặc nghiêm trọng hơn là đe dọa đến tính mạng của bạn.

Bọn nhóc chưa đến tuổi để lo lắng đến tính mạng, nên sự thích thú khi đang chìm đắm trong thế giới của riêng mình là trên hết.

Đang ngồi xem cuốn truyện bị người lớn gọi đi tắm.

Đang xem dở chương trình ti vi thì bị người lớn gọi đi ăn cơm.

Đang chơi đầy tiếng cười thì bị người lớn tắt đèn bắt đi ngủ.

Và những lần bị hoặc bắt ấy đều phải là ngay lập tức như kiểu công tắt đèn. Phải là tắt đèn chứ mà như tắt chiếc laptop của người lớn (mẹ Trip) thì đã không có vấn đề để bàn.

Những người lớn thích “ngay lập tức” giống như những vật cản bất ngờ xuất hiện trên đường.

Và bọn trẻ sẽ mang cảm giác ấm ức khi bị chặn lại giữa lúc lái xe bon bon.

Cùng một kết quả cho những lần ngay lập tức ấy, có khác nhau là về cấp độ của bão nước mắt.

Thỏa thuận

Trip mới lên hai. Và những khoảnh khắc nhạy cảm ấy cũng không tránh khỏi nước mắt. Nên mình thường sẽ thông báo với chàng về việc tiếp theo và cho chàng thời gian để chuyển đổi.

Như mình sẽ thông báo “ôi ôi, trời tối rồi, mình chơi múa lân 5 phút nữa là mình đi tắm nhé. Trip đồng ý không ạ?” hay “Chúng mình sẽ xem tivi 5 phút rồi đi ăn cơm nha….À ha, chương trình ti vi sắp kết thúc rồi, mình chuẩn bị chào tạm biệt các bạn nha?”. “Trip ơi, mẹ chói mắt quá, hay mình đổi đèn chuẩn bị đi ngủ nha, Trip tắt đèn giúp mẹ được không ạ?”

Những lần thỏa thuận mình sẽ luôn ngồi/ nằm xuống ở tầm thấp của con. Nhìn vào con và tỉ tê vô cùng chân thành. Những lần tỉ tê ấy sẽ đi kèm với hậu quả thật nếu con không làm theo, nhưng không mang hàm ý đe dọa. Vì mình mong sự hợp tác win-win mà.

Thường chàng sẽ hào hứng với những thỏa thuận của mình.

Ngoại lệ

Vâng, thường là gia đình sẽ yên ấm, chứ thỏa thuận không thành công vẫn xảy ra như cơm bữa.

Một lần nọ, Trip heo ăn cơm tối mà bỏ qua cử tắm chiều. Kế hoạch như mọi hôm là chàng sẽ đi dạo sau bữa cơm tối và về tắm mát rồi đi ngủ. Nhưng hôm ấy, đi dạo về chàng đòi uống sữa. Mình thuyết phục “Trip ơi, mình uống sữa ngay trước khi đi tắm thì bụng mình sẽ chạy vòng vòng thế này này…khó chịu lắm.” Vừa giãy đành đạch vừa mếu “Trip thích bụng chạy vòng vòng… sữa Maccaaaa”. Mình tiếp tục đi vào nhà tắm, sả nước, chàng lẻo đẻo mếu máo chạy theo sau nhưng dừng không vào phòng tắm. Hôm đấy mình thấy hơi bất lực (có phần mệt) vì không thuyết phục được chàng. Quan trọng nữa là mình nghĩ mình đang làm điều tốt cho con mà tai sao con không hiểu (bệnh kì vọng mãn tính).

Mình ngồi gục đầu trên tay trong nhà tắm nhìn ra chàng heo đang đứng khóc nức nở. Hai mẹ con nhìn nhau qua nước mắt tầm khoảng 30 giây. Mình thông tư tưởng. Chạy ra, ôm chàng vào lòng. Chàng gục đầu vào vai mẹ và ấm ức. Mình đặt chàng ngồi xuống nệm và hỏi lại “Trip bình tĩnh chưa? Trip thích uống sữa phải không?” Chàng gật gật. “Vậy mình thống nhất là Trip uống sữa xong rồi 20 phút sau mình đi tắm mát nhe”. Mình ngồi ngắm chàng heo sì sụp hộp sữa. Bố chàng heo đi lên chỉ buông nhẹ câu “hai mẹ con chiến tranh xong rồi đó ah!”

Lần này, mình sai rồi. Mình sai khi bắt con phải hiểu được hậu quả của việc tắm khi ăn no. Sai khi không cho con đủ thời gian để hiểu. Sai khi không biết nhu cầu khát nước của con khi đi bộ về đẫm mồ hôi. Điều đúng đắn duy nhất chắc là mình không to tiếng hay vung tay chân với con. Chắc đó cũng là điều mình thực hành tốt nhất từ khi được làm mẹ đến giờ.

Quyền

Dường như, trong nhiều tình huống người lớn vẫn luôn cho mình quyền được đúng. Thật ra bọn trẻ vẫn nhận thức được “quyền” của mình đấy. Người lớn với vốn từ vựng đa dạng sẽ dùng chúng như vũ khí để bảo vệ mình, và bọn trẻ sẽ dùng nước mắt. Và việc thỏa thuận sẽ giúp cả người lớn và bọn trẻ thực hiện được quyền của mình.

Ngoại trừ những trường hợp nguy hiểm đe dọa đến cơ thể con hay người khác – như chơi vật sắt nhọn, chạy nhảy ngoài đường, đến gần ổ điện, ném đồ vật gây sát thương… – cần có sự can thiệp ngay lập tức, mình luôn cho con thời gian để chúng mình có thể kí kết được thỏa thuận.

Trip dạy cho mình bài học về sự “tôn trọng quyền của một em bé”.

“One size does not fit all” – mỗi bạn nhỏ, một tính cách. Nên mình giữ nguyên tắc và lựa chọn phương pháp phù hợp nhất với tính cách của Trip.

*Mình thầm cảm ơn những người lớn trong nhà đã cho hai mẹ con không gian riêng để khóc cùng nhau và hiểu nhau.